Dịch Vụ Học Thuê

Cho đuổi mèo, mèo rượt chuột, chuột sa chỉnh gạo, gạo tải vô xe... thế rồi... xe cán chó!!!

Moderators: CNN, khieulong

Post Reply
CayQueo
Posts: 221
Joined: Sun Nov 28, 2004 6:34 pm
Contact:

Dịch Vụ Học Thuê

Post by CayQueo »

Dịch vụ học thuê (4/3/2005)


Linh và một cô bạn nữa thản nhiên gọi những người học thay cho mình là “kẻ ăn mày trí thức”. Các cô nhắc đến họ với thái độ đầy miệt thị rồi cười khúc khích.


Sinh viên “quý sờ tộc” thế nào là sành điệu?

Một ngày của Thùy Linh bắt đầu từ lúc 9 giờ sáng, cô “ngồi thiền'' ở quán cà phê tại ngõ Bảo Khánh, Hà Nội. Buổi trưa, Linh dùng bữa cùng bồ. Chiều, cô đi chăm sóc sắc đẹp. Còn buổi tối thì tranh thủ đánh bóng các sàn nhảy và “nốc" rượu như nước lã.
Lịch của cô gái 20 tuổi này không lạ đối với dân chơi đất Hà thành. Điều đáng ngạc nhiên, hiện Linh đang là sinh viên của 2 trường ĐH có tiếng ở thủ đô.
Gặp Linh ở vũ trường New Century, cô thản nhiên: “Học không chơi phí đời tuổi trẻ, bây giờ chẳng cần lên lớp mà vẫn được thi, được điểm cao mới là dân chơi thứ thiệt. Vứt vài hào cho bọn học thuê là ổn, vừa có thời gian chơi, lại được bằng bạn bằng bè”.
Theo Linh, một tay chơi sành điệu bây giờ không chỉ đi xe SH, Dylan... xài “dế” đời xịn nhất mà còn phải “trí thức đầy mình”, nghĩa là “đã hoặc đang” là SV của các trường danh tiếng.
Linh và một cô bạn nữa thản nhiên gọi những người học thay cho mình là “kẻ ăn mày trí thức”. Các cô nhắc đến họ với thái độ đầy miệt thị rồi cười khúc khích.

Tiền trao, cháo múc trước cổng trường

Cả nhóm "ngũ long công chúa" đều thuê “ô-sin" học thay như thế này. Khi được hỏi trường nào nhiều nhất, khoảng bao nhiêu người như các cô, Linh lừ mắt: ''Hỏi gì mà hỏi lắm thế?! Cứ đến cổng trường đại học X sẽ có khối đứa xin “chết” thay cho ông anh đấy!”.
Hôm sau, tôi lò dò ra quán cóc mà Linh đã “tốt bụng" chỉ cho. Thì ra đây là địa điểm được mệnh danh “chợ ô-sin trí thức”, nơi diễn ra loại “dịch vụ” này.
Tôi có mặt lúc chuông reo báo hiệu kết thúc tiết học thứ 5. Sinh viên túa ra ngồi nhâm nhi ly trà nóng, rít điếu thuốc lào trong cái lạnh đến run người của tiết trời Hà Nội. Bỗng một cô gái trông có vẻ rất ăn chơi đỗ xịch chiếc SH 150 đen, hất hàm hỏi bà chủ quán: “U ơi! Có thấy con Thi lảng vảng ở đây không vậy?”.
Bà chủ quán nhanh nhảu: “À! Lúc sáng, nó vừa hỏi cô đấy, nghe bảo đang tìm cô lấy tiền học hành gì đó”.
Cô gái móc ví rút ra tờ 500.000 đồng xanh lét đưa cho bà chủ quán và bảo: “Lát nữa nó quay lại, u đưa tiền cho nó học hộ môn triết rồi bảo nó gọi ngay cho con nhé! Con đang cần nó học thay mấy môn vì tháng tới bận đi nâng mũi ở Thái Lan. U giúp con nhé!”. Nói xong, cô gái nhảy lên xe vù mất.

Giá cả hay luật bất thành văn?

Theo lời bà chủ quán, sự việc mà tôi vừa chứng kiến chỉ là “chuyện thường ngày" ở đây. Mỗi một buổi học thay có giá chung là 25.000 đồng, gồm cả thảy 5 tiết học. Người thuê chỉ cần nói họ tên, địa điểm giảng đường là OK ngay.
Mỗi một bài kiểm tra học trình sẽ được thêm 15.000 đồng. Dĩ nhiên để tránh phát hiện, người được thuê phải học hết môn đó và làm đầy đủ bài kiểm tra hòng đánh lừa giáo viên khi chấm bài.
Còn nữa, khi kết thúc môn, nếu làm tiểu luận, “gia chủ” sẽ khoán trắng cho "ô-sin” 500.000 - 700.000 đồng/bài. Tính ra những môn như thế, kiến thức mà "gia chủ" nhận được chỉ là... tên môn học.
"Con bé lúc nãy mỗi kỳ học 7 môn, nó thuê người ta học đến 4 - 5 môn. Đám bạn của nó cũng thế, 4 - 5 đứa suốt ngày tụ tập. Chẳng biết chúng học hành kiểu gì nữa”, bà chủ quán lắc đầu thở dài.
Có hiện tượng này là do quan niệm "Có cung ắt có cầu”. Bắt đầu từ việc bạn bè nhờ nhau học hộ khi có việc bận, như: bận làm thêm, về quê, bị ốm... dần dần, việc nhờ vả đã biến tướng thành mục đích thương mại.

Cả ngàn lý do để biện bạch

Sở dĩ, dịch vụ trên tồn tại ở nhiều trường ĐH là do một số lớp, sinh viên đông đến hàng trăm người, việc quản lý chỉ dựa trên điểm danh đầu người. Cán bộ lớp phát hiện có người đi học hộ cũng xuề xòa cho qua. Còn thầy cô làm sao mà biết hết mặt sinh viên?
Ngoài việc thuê người đi học thay như Linh, cô gái chạy SH, để “rảnh rang chơi bời”, nhiều sinh viên còn viện đủ lý do để biện minh cho việc thuê người học thay cho mình. Hoa hiện theo học ngành quản trị kinh doanh nhưng đồng thời cũng là bà chủ của hai cửa hàng mỹ phẩm trên trục phố chính. “Em phải thuê mấy đứa đi học thay chứ bỏ bê cửa hàng không yên tâm. Mỗi tháng mất 2 - 3 triệu đồng nhưng bù lại, em kiếm được mười mấy triệu đồng. Chỉ bốn năm là có tấm bằng đại học đỏ chói, bằng thật hẳn hoi, chẳng nhọc công gì”, Hoa cho biết.
Với Thắng, việc thuê "hình nhân thế mạng" là một giải pháp: Anh ra trường từ năm 2002 nhưng chưa được cấp bằng do bị nợ lại 4 môn. Hiện anh đang công tác ở Vinh (Nghệ An) trong một công ty thiết kế.
Bỗng đầu năm, phòng nhân sự yêu cầu nộp bằng tốt nghiệp để cất nhắc lên vị trí cao hơn. Không thể bỏ công việc để trả nợ môn học trong mấy tháng, anh đành nhờ người thuê một cậu sinh viên học thay.

“Diễn viên đóng thế” - họ là ai?

Hồng là cựu sinh viên của Trường Đại học Tổng hợp (cũ). Xong năm thứ hai, cô bị dừng học một năm do không đủ tiền đóng học phí. Hồng đành bảo lưu kết quả, kiếm tiền để tiếp tục học. Được người bạn giới thiệu, cô nhận học cho ba người ở ba trường khác nhau.
“Dân học thuê chuyên nghiệp, em quen cũng tầm 15 - 20 đứa. Có đứa là sinh viên, có đứa đang học “lớp 13"... Nói chung, tụi em đều cần tiền để giải quyết việc nên mới “to gan" làm việc này chứ hay ho gì", Hồng nói giọng buồn buồn.
Còn Lâm từng là sinh viên Trường Đại học Giao thông Vận tải, bị đuổi học do đánh nhau. Muốn bám víu thành phố, Lâm không chịu về quê. Cậu kiếm một chân học thuê. “Bây giờ sinh viên đông như ruồi, có phải đứa nào cũng ngọt giọng làm gia sư được đâu. Thôi thì cố kiếm ít tiền trụ lại, sang năm thi tiếp". Lâm ngượng nghịu.


M.B - (VietNamNet)

User avatar
linhgia
Posts: 1308
Joined: Fri Dec 03, 2004 9:30 am

Văn Công

Post by linhgia »

Văn Công Hay Ca, Nghệ Sĩ?



Kathy Trần
--------------------------------------------------------------------------------

Cả nửa tháng trước khi mấy cô, cậu ca sĩ từ Việt Nam sang hát, cộng đồng đãsôi lên chống đối. Số người chống đối đông và số người muốn xem (như bao nhiêu lần trước) cũng không kém.Có người vô tâm cho rằng người ta chỉ tò mò:

- Ăn đồ ngoại chán, thì thử tí đồ nội tí, nghe nhạc tình thì cũng những bài hát nhão ra ở đây rồi, có gì là chính trị, là quan trọng không biết mà các ông bà chống cho mệt.

Có người cười mỉa mai, chua chát:

- Hồi trước chống gửi tiền rồi chống du lịch, rồi chống mua thực phẩm, chống văn hoá phẩm của Cộng sản, thế mà việc nào thiên hạ cũng cứ ào ào làm như điên. Thế thì ra ta chống sai à?

Ông Thương gia vỗ ngực tự hào:

- Ðối với con người thì chẳng có gì cao qúy, quan trọng hơn là cá nhân mình: Ở xứ tự do thì ai muốn làm gì thì làm chứ, mình cứ buôn bán với các anh cán trong nước, hưởng thụ đầy đủ đã, thằng nào chê là dại đấỵ Vất vả làm gì, có mà châu chấu đá xe!

Ông cai thầu văn nghệ:

- Ðúng thế, chuyện Quốc, Cộng là của những người tranh đấu, còn phần ta, ta cứ lo chuyện văn nghệ: vừa nhiều tiền, vừa được các anh khen lại được các em ve vuốt. Này ông, nếu nó chửi thì tôi cho ông mượn cái "head phone", bỏ vào những băng tình ca của em bé Phương Thanh nghe là phê liền, khỏi bận tâm chuyện ai chống, ai chê.

- Tôi cần gì cái thứ ấỵ Lúc nào cũng bận đếm tiền, tổ chức văn nghệ và tổ chức du lịch, chơi
bời, kiếm cho các anh một tí, cho mình hai tí, thì giờ đâu nghe chúng nó chống đối.

oOo

Tôi không nghe đài nào phỏng vấn ca sĩ Việt Nam sang kỳ này nên tò mò đón nghe cuộc phỏng vấn của Saigon Radio vào buổi tối thứ ba (phát lại từ chương trình truyền hình cuộc phỏng vấn). Cuộc phỏng vấn rất thường, những câu hỏi rất... lảng xẹt làm người nghe thất vọng, không gây được ấn tượng nào và rất rời rạc, không có ý nghiã, sắc sảo và hấp dẫn như những cuộc phỏng vấn khác của cùng một cô xướng ngôn viên.

Tôi bâng khuâng tự hỏi:

- Ai là người đặt ra những câu hỏi cho cuộc phỏng vấn? Nguyên nhân sâu xa nào làm cuộc phỏng vấn này nghe như không phải của cô soạn dù chính cô điều khiển?

Hỏi xong lại thấy ngậm ngùi:

- Bước vào cuộc hí trường, có những lúc muốn làm chủ được mình không phải là dễ.

Hầu hết những câu hỏi đều vô thưởng, vô phạt nếu chúng ta trong vai trò của một người hoàn toàn không là người Việt Nam, không phải người ty nạn, người vượt biên, vượt biển hay tù nhân chính trị hay con cháu của chính họ.

Ðặc biệt có những câu hỏi:

- Ðoàn là Văn công hay Ca nghệ sĩ?

- Có sứ mạng tuyên truyền cho chính quyền không?

- Có hát những bài ca có tính cách tuyên truyền không?

Hãy so sánh những câu hỏi này với những câu hỏi khi người ta bắt được quả tang tên ăn cướp giết người:

- Anh có âm mưu giết người không?

- Anh có phải là kẻ giết người không?

- Anh có giết người này để cướp của không?

Dĩ nhiên, chúng ta biết tất cả những câu trả lời như thế nào. Trừ khi thằng ăn cướp đó... điên, mà Cộng sản không bao giờ làm bất cứ điều gì mà không có âm mưu, kế hoạch thâm độc dự trù cho hàng vài chục năm sắp tới chứ đừng nói họ... điên.

Không văn công mà trưởng phái đoàn là Nguyễn Ðinh Hào, trước là trưởng phòng ca múa nhạc, bây giờ là phụ tá giám đốc trình diễn cuả tp. Hồ chí Minh?

oOo

Ở hải ngoại, Lý Tống đang trong vòng lao lý, bị giam cầm, tuyệt thực gần chết vì rải truyền đơn chống chế độ độc tài Cộng Sản.

Ông Nguyễn Hữu Luyện, người tù cải tạo 23 năm, người lính Biệt kích già 68 tuổi đang vì danh dự người Việt hải ngoại đứng ra kiện trường đại học Massachusetts khi họ âm mưu dùng học bổng Rockfeller, thuê hai cán bộ Hà Nội nghiên cứu để tha hồ vẽ chân dung người Việt hải ngoại, những người đã chạy chết khỏi chế độ Cộng Sản.

Trong nước, Cộng Sản đàn áp tôn giáo: Linh mục Nguyễn Văn Lý của Thiên Chúa giáo bị quản chế, đe doạ; Hoà Thượng Thích Quảng Ðộ của Phật giáo bị bắt giam, xách nhiễu; Cụ Nguyễn Thanh Liêm của Cao Ðài bị đàn áp đánh đập và những tôn giáo bị bách hại một cách tinh vi qua những đoàn thể tôn giáo quốc doanh.

Trong hoàn cảnh đó, Cộng Sản không vô tình khi cho các ca sĩ được "Tự ý, quyết định" sang Mỹ hát toàn "nhạc tình và nhạc thất tình" cho chúng ta nghe. Chỉ có con buôn mới "truyền thông trung thực" chỉ biết tiền là tất cả để Cộng Sản có cơ hội gián tiếp tuyên truyền:

- Chúng tôi (Cộng Sản Việt Nam) bây giờ cởi mở lắm, tự do lắm, các ca sĩ chẳng hề bị bắt buộc phải tuyên truyền chi cả. Họ tự do đi khắp các nơi để trình diễn bất cứ gì họ muốn.

- Còn vấn đề nhân quyền? Tự do tôn giáo? Cởi trói văn nghệ?

- Chà, quý vị chỉ lắm chuyện, tự do thế còn đòi gì? Không trông thấy dân ở ngoài đi đi về về ăn chơi đãđời như đi chợ à? Không trông thấy cha cố, sư mô được đi ra ngoài giảng đạo à? Không thấy ca sĩ, văn nghệ sĩ tự do ra ngoài hát nhạc tình, nhạc thất tình à? Mấy thằng cha, thằng sư, thằng nhà văn, nhà báo bị bắt toàn là... vi phạm pháp luật Xãhội chủ nghĩa cả, cần quản chế, cần bỏ tù, cần giáo dục, cần cải tạo cho nên người.

- Còn vấn đề tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm mà thế giới đòi trả tự do cho họ thì sao?

- Không, nước tôi làm gì có những thứ ấy? Chẳng qua chỉ tại bọn quá khích, bọn Hát-Ô, Hát Dù nó thù chúng tôi cho chúng nó đi cải tạo nên nó vẽ ra đấy.

oOo

Ai là người có trách nhiệm khi bọn Cộng Sản âm mưu xâm nhập văn hoá ra hải ngoại để vô hiêu hoá những đấu tranh vì chính nghĩa, vì tự do ở trong và ngoài nước? Bọn Cộng Sản? Bọn con buôn chỉ biết thờ tiền hay là chính chúng ta?

Nghĩ cho cùng, đó là trách nhiệm của chính mỗi chúng ta. Ta ích kỷ quá, ta thụ động quá, ta tham quá nên cứ nhắm mắt làm ăn, mua bán những sản phẩm của chúng nên chúng mới có cơ hội xâm nhập chứ. Không chừng chết chắc cũng về Việt Nam chết cho rẻ! Lại là dịp chót cho Cộng Sản Việt Nam kiếm tiền mà tồn tại.

* * *

Post Reply