Tạp Ghi , Chuyện Phiếm , Chuyện Vui Hàng Ngày

Cho đuổi mèo, mèo rượt chuột, chuột sa chỉnh gạo, gạo tải vô xe... thế rồi... xe cán chó!!!

Moderators: CNN, khieulong

User avatar
khieulong
Posts: 6757
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Thiên đường và địa ngục Tôi là một con ruồi.

Tôi sinh đã một tháng. Đối với loài ruồi, tôi được coi là thanh niên.

Một tháng nay, tôi sống trong cái thế giới bẩn thỉu và hôi hám: ngủ thùng rác, lượn lờ nơi cống rãnh, ăn vỏ dưa, vỏ cam, hít thở toàn bụi bậm và khí nóng.

Cái thế giới này thật chẳng ra làm sao? Không những kiếm ăn đã vất vả, lại có thể bị con người tiêu diệt bất cứ lúc nào. Sống những ngày như loài ruồi chúng tôi thật không đáng sống, tôi hiểu rõ điều ấy.

Nhưng ruồi lớn lại bảo:

- Thế gian không đến nỗi tồi như cậu tưởng? Cậu không đến những nơi tốt đẹp cậu mới coi chỗ này là địa ngục. Đó là vì cậu chưa hiểu sâu biết rộng đấy thôi!

Ruồi lớn sinh trước tôi hai tháng, theo thứ bậc tôi phải coi như cha chú. Tôi hỏi:

- Chú ơi, chả lẽ thế gian này lại còn có nơi sạch sẽ?

- Sạch sẽ thôi à. - Chú đáp - Chẳng những sạch sẽ mà còn như thiên đường. Ngoài những thứ ngon, những cái đẹp, còn có cả máy lạnh. Cậu đã bao giờ nghe nói đến máy lạnh chưa? Đó là mùa xuân do con người tạo ra, cực kỳ mát mẻ. Cậu mà gặp, cậu sẽ thích đến mức phải tìm ngay một thứ gì mà ăn?

- Đi xem một chút có được không ạ?

- Sao lại không?

Từ thùng rác, chú dẫn tôi bay đi, qua đường Hoàng Hậu thì rẽ, rồi đến một tòa nhà cao đẹp, tôi đậu đằng trước một cánh cửa bằng kính khá lớn. Chú bảo:

- Chỗ này gọi là tiệm cà phê.

Cửa tiệm cà phê bỗng mở, một luồng gió mát lạnh bay ra. Chàng thanh niên đầu bóng mượt lững thững đi vào, chúng tôi nhân dịp đó bay theo.

Vào trong nhà, chú hỏi:

- Thế nào? Chỗ này có tuyệt không?

Chỗ này thật tuyệt! Hương thơm sực nức. Không biết từ đâu tỏa ra cái mùi dễ chịu đến như thế. Những người đàn ông âu phục chỉnh tề, những người đàn bà phấn son sặc sỡ cứ như bươm bướm! Trên các bàn bầy đầy bánh ngọt, đồ uống và những viên đường. Thật sạch, sạch đến mức tôi phát sợ!

Không biết chú đi đâu mất, còn lại một mình, tôi chỉ có cách bay đến ẩn dưới một cái bàn nhiều hương vị.

Ngồi bên bàn là một người đàn bà đứng tuổi, vẻ hiền từ, và một thanh niên chừng hai mươi, nước da trắng trẻo. Người đàn bà hỏi:

- Mấy hôm nay anh chết gí ở chỗ nào thế?

Người thanh niên đáp:

- Chơi hụi mất hết cả tiền, còn đi chỗ nào được nữa?

Người đàn bà vặn lại:

- Tôi cho anh ăn, cho anh mặc, cho anh ở, cho tiền anh tiêu hàng ngày, còn hụi với họ gì?

Người thanh niên nói:

- Nhưng tiền mất rồi!

Người đàn bà hỏi:

- Mất bao nhiêu?

- Ba nghìn.

Người đàn bà mở ví, rút ra sáu tờ năm trăm:

- Cầm lấy? Từ nay không được hụi với họ gì nữa! Bây giờ tôi phải đến đường Hoàng Hậu mua mấy thứ, tối nay chín giờ đợi anh ở nhà hàng Vân Hoa. Đồ chết tiệt!

Bà đưa tiền cho người thanh niên rồi với bộ mặt cười cười đứng dậy đủng đỉnh bước ra.

Người đàn bà vừa đi, người thanh niên liền đến một cái bàn khác. Bên bàn là một cô gái rất trẻ, phấn son tươi roi rói, xinh đẹp và hấp dẫn. Mái tóc cô kẹp một bông hoa bằng nhung.

Tôi bay đến, đậu lên bông hoa nhung nghe trộm.

Chàng trai nói:

- Em ơi! Bây giờ thì em có thể tin được rằng công việc chẳng có gì rắc rối hết?

Cô gái nói:

- Đưa đây!

Chàng trai:

- Nhưng em phải làm một việc anh yêu cầu cơ?

- Việc gì?

Chàng trai đặt tiền vào tay cô gái, ghé tai cô thì thầm những gì, tôi không nghe được, chỉ thấy cô thốt ra mấy tiếng: "Đồ quỷ!"

Chàng trai hỏi:

- Được không?

Cô gái đáp:

- Có gì mà không được? Anh đi trước, em còn phải ở đây đợi một người. Một giờ sau em sẽ đến!

- Không được lỡ hẹn đấy nhé!

Cô gái hỏi:

- Thế em đã lỡ hẹn với anh mấy lần?

Chàng trai đi rồi, cô gái đến phòng gọi điện thoại. Tôi thừa cơ bay tới hộp đựng đường, ăn thoải mái, rồi đậu trên chén cà phê, nếm vị ngọt ở miệng chén.

Đang ăn một cách thích thú thì cô gái trở lại ghế ngồi, lấy tay đuổi, tôi chỉ còn cách bay đến đậu lên tường.

Mười phút sau xuất hiện một người đàn ông to béo, khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ lụa đen Quảng Đông, ngực đeo dây chuyền gắn hình bán nguyệt. Ông ngồi phịch xuống chiếc ghế da, bảo cô gái: "Đưa đây!" Cô gái đưa sáu tờ năm trăm, ông ta giắt vào thắt lưng: "Đối phó với bọn ấy kể cũng dễ nhỉ!"

Cô gái nói:

- Tiền anh ta lừa một người đàn bà đấy!

Ông béo bảo:

- Trên đời, xưa nay, vốn dĩ người này lừa người khác. Chỉ có điều, loại tiền này không phải kiếm từ tội ác thôi!

Lúc ấy, bỗng nhiên người đàn bà đứng tuổi cầm một túi nho từ cửa đi vào, xem ra có ý muốn tìm chàng trai, hình như có điều gì bà quên nói với anh ta. Nhưng chàng trai đi rồi, bà trông thấy ông béo, liền bước đến, tay chắp sau lưng, nghiêm mặt, hai mắt mở tròn xoe, không nói một lời.

Ông béo thấy bà thì lúng túng đứng dậy, dắt bà ra cửa. Tôi bay đến đậu trên vai ông, nghe hai người trò chuyện. Bà kia hỏi:

- Con đĩ ấy là ai thế?

Ông béo cười cười:

- Bà đừng có nóng nảy, nghe tôi nói đây. Cô ta là người quản lý cửa hàng Kiều Quang, tôi có chuyện mua bán nhờ giúp, phải đi cửa sau, bà hiểu không. Đây là ba nghìn, bà cầm lấy mua gì thì mua, tối về nhà tôi nói kỹ chuyện này cho bà nghe, bà vợ yêu quí của tôi ạ!

Bà ta cầm tiền, bỏ vào ví, vẻ mặt nghiêm trang:

- Nhớ về sớm đấy! Nhà vắng người. Tôi phải đến bà Tiêu chơi mạt chược, có thể về muộn!

Nói rồi, bà lững thững đi ra.

Tôi lập tức bay theo. Tôi cảm thấy ở cái chốn thiên đường này bề ngoài thì sạch bên trong lại bẩn hơn rác rưởi. Tôi thà sống tiếp những ngày địa ngục ở thùng rác còn hơn! Cái thiên đường này bẩn đến mức loài ruồi cũng không muốn lưu lại một giây một phút!

Lưu Dĩ Sướng

Nguyễn_Sydney
Posts: 2581
Joined: Mon Dec 06, 2004 5:03 am
Been thanked: 1 time

Post by Nguyễn_Sydney »

VĂN CHƯƠNG HÀ NỘI

lần đầu tiên , mới tới Hà nội , tôi không khỏi bỡ ngỡ khi tìm nhà của người quen là Trưởng khu phố Văn hoá .Thấy có mấy đứa trẻ đang nô đùa ngoài ngõ , tôi hỏi "này các cháu có biết nhà ông Xã trưởng khu phố Văn hoá ở đâu ?
-Một đứa trẻ , trạc dưới 10 tuổi , ngước nhìn tôi bằng ánh mắt xấc láo , ranh mãnh, đáp gọn lỏn :
- Biết , nhưng " ĐÉO CHỈ"
Tôi lắc đầu đi sâu vào ngõ Văn hoá , gặp một thanh niên hỏi , anh ơi anh có biết nhà ông Xã trưởng khu Văn Hoá ở đâu không anh .
Gã tuổi trẻ này chẳng thèm ngó gì đến tôi trả lời cộc lốc " ĐÉO BIẾT "
-Khi gặp ông xã trưởng khu Văn hoá tôi đem chuyện này kể lại cho ông ta nghe với lời than thở ,Ủa không có ai dạy các em đó hay sao ?
Ông Xã trưởng khu Văn hoá hoá liền trả lời có dạy đấy chứ nhưng chúng " ĐÉO NGHE "
-Lúc ấy cô con gái của ông bạn tôi là cô giáo dạy môn Văn vừa đi dạy về , tôi đem chuyện ra kể , thay vì trả lời trực tiếp, cô đã xin phép thuật lại một chuyện xẩy ra trong lớp học như sau :
-Một hôm trong lớp học cháu đố các em giải nghĩa 2 chữ "DŨNG CẢM " là gì ?
-Một em học sinh nam giơ tay lên xin giải nghĩa và nói to lớn cho cả lớp nghe :
Dũng cảm có nghĩa l à " ĐÉO SỢ"
Sau đó cháu lại có cuộc tiếp xúc với ông Bộ trưởng Giáo dục liền đem chuyện thằng bé cắt nghĩa 2 "Dũng Cảm " là ĐÉO SỢ cho ông ta nghe .
Nghe xong ông Bộ trưởng tỏ vẻ đăm chiêu , ra điều suy nghĩ ,mặt nghiêm nghị nhìn cháu rồi gật gù như một triết gia uyên bác như vừa khám phá ra chân lý , chậm rãi đáp :
-Ừ mà nó cắt nghĩa như thế cũng " ĐÉO SAI "

Phần tôi tôi nghĩ : Đất nước kiểu này thì "ĐÉO KHÁ "

Và lời bàn của Mao Tôn Cương " ĐÉO CHỊU NỔI "

User avatar
khieulong
Posts: 6757
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Vài Dòng Đến Các Cán Bộ Làm Việc Cho Chính Quyền Hà Nội Tại Hải Ngoại Image Thưa quí vị,
Trong tuần từ 20 đến 24 tháng 6, ông Phan Văn Khải, người đầu tiên có chức vụ cao nhất trong chính quyền Hà Nội, đến Hoa Kỳ đã làm cho chúng tôi, người Việt tị nạn Cộng Sản nhớ lại những chuyện đã qua. Hơn thế nữa, việc ông Phan Văn Khải vuốt giầy bức tượng ông John Harvard khi đến trường đại học Harvard, Boston, Massachusetts đã làm chúng tôi liên tưởng đến một ý nghĩa khác mà ý nghĩa đó chúng tôi cảm thấy chính quyền Hà Nội phải hổ thẹn đối với cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản trên toàn thế giới.

“Phản Quốc”, “Nợ Máu Nhân Dân” hay “Bọn Ôm Chân Đế Quốc.” Sau 30/4/1975, chính quyền Hà Nội đã dồn người dân chúng tôi vào đường cùng điển hình như: đổi tiền, đánh tư sản, chiếm đoạt tài sản, ruộng đất, nhà cửa, đẩy người dân vào khu Kinh Tế Mới, hù dọa, nhồi sọ người dân bằng tư tưởng Mac Lenin, v.v. và v.v. Những việc làm không lương tâm ấy đã đẩy người dân vô tội chúng tôi vào ngõ cùng của cuộc sống. Không đủ tinh thần để sống dưới sự cai trị độc tài ấy, chúng tôi đã có ý định thoát thân bằng con đường vượt biên. Những chuyến đi ấy, chúng tôi biết rằng đó là “thập tử, nhất sinh,” chín phần là sẽ chết, chỉ có một phần sống. Mặc dù thế, chúng tôi đã tự nhủ với nhau rằng: “Thà chết, còn hơn sống trong cảnh mất tự do”. Và chúng tôi đã cương quyết ra đi. Hàng loạt rồi hàng loạt người đã phải rời nơi chôn nhau cắt rún đề đi tìm hai chữ tự do. Đã có hàng triệu, triệu người Việt Nam phơi thây trên biển cả. Đã có hàng trăm ngàn nguời, trên những chuyến đi ấy vì nhiều lý do khác, đã bỏ mình trên những hòn đão hoang vu. May thay, cũng còn có nhiều người sống sót đến được bến bờ tự do. Tuy nhiên, chính quyền Hà Nội thật nhẫn tâm. Mặc dầu chúng tôi đã đến được bến tự do, nhưng chúng tôi và thân nhân còn kẹt lại ở Việt Nam đã bị ghép vào những tội danh như: “Phản Quốc”, “Nợ Máu Nhân Dân” hay “Bọn Ôm Chân Đế Quốc” để rồi lại bị chính quyền trù dập với nhiều hình thức trong nhiều hoàn cảnh khác nhau.

Chính quyền Hà Nội thật xảo quyệt và gian trá. Thưa quí vị, sau 30 năm, chúng tôi vẫn là chúng tôi, vẫn là người Việt tị nạn Cộng Sản. Mỗi năm, chúng tôi đã trích ra một khoản tiền từ những đồng lương mà phải làm việc cật lực mới có được để gởi về Việt Nam. Số tiền gởi ấy đã lên đến hàng tỉ dollars mỗi năm. Nay chính quyền Hà Nội đã nâng chúng tôi từ “Phản Quốc” hay “Nợ Máu Nhân Dân” lên một địa vị khác với những cái tên nghe thật là mỹ miều và thân thiện như: “Việt Kiều Yêu Nước” hay “Khúc Ruột Nghìn Dặm”. Quí vị có thấy được sự xảo quyệt của chính quyền Hà Nội không!!!??? Ngoài ra, việc Phan Văn Khải đến Hoa Kỳ, cũng như Úc, Canada hay các nước khác nói theo nghĩa đen thì đây là những chuyến đi để thương thuyết thương mại. Tuy nhiên, nếu nghe nội dung của những bản thuyết trình, cũng như nhìn vào những biểu hiện của ông Phan trong những buổi họp, hoặc nếu theo dõi tình hình chính trị châu Á, thì có thể hiểu rằng đây là những chuyến đi để dựa hơi, hay nói khác hơn là “Ôm Chân Đế Quốc” như việc Phan Văn Khải đã vuốt giầy bức tượng ông John Harvard khi đến Boston, Massachusetts.

Tức Nước Vỡ bờ? Chúng tôi đã tổ chức những cuộc biểu tình ở những nơi mà ông Phan đã đến và sẽ đến để nói lên tiếng nói mà người dân trong nước không có quyền để nói, để vén ra một bức màn cho cả thế giới thấy rằng người dân Việt Nam đang sống trong cảnh lầm than, thiếu nhân quyền thật sự. Mục đích của chúng tôi là biểu tình ôn hòa, bất bạo động. Nhưng đã có một vài trường hợp ngoài ý muốn xảy ra mà một phóng viên Việt Nam ở trong nước tháp tùng cùng đoàn ông Phan cho rằng: “Một hành động quá khích, thiếu văn hóa.” Chúng tôi rất lấy làm tiếc về sự việc nầy. Phóng viên ấy nói thêm: “…chuyện nầy (chuyện biểu tình) nó như cơm bữa thôi…” Thưa quí vị, chắc hẳn quí vị không nhiều thì ít có nghe đến tên của một nhân vật có thật trong lịch sử Trung Hoa đó là Bao Công. Ông chỉ là một vị quan nhị phẩm trong triều đình, nhưng mỗi khi ông đi đến đâu, thì người dân đã hân hoan đón chào ông bằng cả tấm lòng tôn kính. Có một em bé tay cầm một chén nước lạnh, đứng bên lề đường hàng mấy canh giờ chờ để gặp và dâng nước cho Bao Công uống. Vì sao có những cảnh tượng như thế? Đó là bởi vì Bao Công đã trừ gian, diệt ác đem lại cơm no áo ấm và một cuộc sống thanh bình cho người dân. Vị phóng viên trên cho rằng việc biểu tình như cơm bữa! Thế, quí vị có tự hỏi: “Tại sao cộng đồng chúng tôi không hân hoan đón chào phái đoàn ông Phan, mà lại biểu tình chống đối ở mọi nơi?” Chắc hẳn trong thân tâm quí vị cũng đã từng nêu ra câu hỏi ấy. Hơn nữa chúng tôi nghĩ trong lòng mỗi quí vị cũng đã có câu trả lời. Câu trả đó là: chúng tôi muốn nói lên tiếng nói mà người dân trong nước không có quyền để nói, đó là bởi vì chính quyền Hà Nội đã đi ngược lại ý dân. Có thể những việc xảy ra ngoài ý muốn trong cuộc biểu tình ở Hoa Thịnh Đốn xuất phát từ những phẫn uất chất chứa từ bấy lâu, nay đã có cơ hội để bộc phát, nên “tức nước, vỡ bờ” và đã phát sinh ra những việc ấy. Hay, đó cũng có thể là sự sắp xếp của quí vị để gây náo loạn trong cuộc biểu tình!

Phải mạnh dạn đứng ra nhận lỗi và sửa lỗi để phát triển. Việc chính quyền Hà Nội liệt chúng tôi vào những tội danh này, tội danh kia là một sai lầm lớn mà họ đã vấp phải. Lãnh đạo một đất nước mà đã đẩy người dân vào đường cùng, lãnh đạo một đất nước mà để lòng oán hận và phẫn nộ của người dân sôi sục đến mức cực độ để rồi họ phải bỏ nhà ra đi. Đây là những lỗi lầm lớn của chính quyền. Nhưng, chưa thừa nhận lỗi nầy, thì chính quyền Hà Nội lại vướng phải một lỗi lầm khác đã làm lòng căm phẫn của chúng tôi càng dâng cao hơn, đó là việc chính quyền Hà Nội ép buộc chính quyền Indonesia phải đập bỏ tượng đài kỷ niệm cho những thuyền nhân Việt Nam không may mắn mới vừa được dựng lên vào tháng 3/2005. Chứng tỏ thêm rằng đây là một việc làm sai trái nữa của chính quyền Hà Nội. Nếu họ gọi chúng tôi là “Việt Kiều Yêu Nước” hay “Khúc Ruột Nghìn Dặm”, thì họ phải chấp nhận những tượng đài nầy. Với thái độ không nhận lỗi và sửa lỗi của chính quyền Hà Nội, thì chúng tôi nghĩ rằng quí vị không thể nào giải phóng được sự nghèo nàn lạc hậu của dân tộc Việt Nam.

Cần phải có những đầu óc thật tỉnh táo và những suy nghĩ tinh tế để có những nhận thức đúng, chính xác, hợp thời cuộc để xây dựng đất nước. Thưa quí vị, quí vị cũng đã đi qua nhiều nước, quí vị cũng đã thấy được sự giàu mạnh và phát triển của nhiều quốc gia. Đôi khi quí vị cũng tự hỏi rằng: “Tại sao xã hội của họ phú cường đến thế?” Chỉ một câu trả lời ngắn gọn, thưa quí vị, đó là “Lấy dân làm gốc.” Hay nói một cách khác, chính quyền đã đặt quyền lợi người dân lên trên hết. Dân giàu thì nước mới mạnh. Người dân khi có đầy đủ quyền của một con người thì họ mới hăng say trong cuộc sống, nổ lực trong công việc. Từ đó, xã hội mới giàu mạnh và phát triển. Từ đó, họ sẽ được sự nể nang của thế giới. Nhìn lại xã hội Việt Nam hiện nay, người dân không có một quyền hành “thật sự” nào cả! cộng với một xã hội đầy dây những tệ đoan, trong đó tham nhũng và bất công đã và đang trở thành những nguy cơ lớn sẽ dẫn đến sự khủng hoảng nghiêm trọng, một hiểm họa không lường cho xã hội. Việt Nam cần phải đổi mới thật sự, hay nói khác hơn, chính quyền Hà Nội cần phải lột xác. Không những bì không, mà còn phải nhân, nữa! Phải rũ bỏ dứt khoát ý thức hệ chính trị lạc hậu đã trở thành căn bệnh thâm căn cố đế, để mở cửa đón nhận những ý niệm mới, tiên tiến, những ý thức tự do dân chủ thực sự. Không được để cho những lạc hậu về tư duy ám ảnh hay níu kéo. Hãy diệt trừ những thế lực cản trở tiến trình dân chủ hóa. Vá điều cốt yếu là phải Lấy Dân Làm Gốc. Sau khi chính quyền Việt Nam thay đổi được ý thức hệ và lấy dân làm gốc, thì tình hình chính trị sẽ được ổn định. Từ đó, việc dân chủ hóa kinh tế chắc chắn sẽ đem lại những thành quả mỹ mãn.

Thưa quí vị, tiến trình dân chủ hóa Việt Nam có thể khác so với các nước dân chủ trên thế giới, nhưng trước tiên người dân Việt Nam phải có dân quyền thực sự, chứ không phải dân quyền theo lối Xã Hội Chủ Nghĩa. Người dân phải được quyền chọn người lãnh đạo của mình. Nhà nước phải tôn trọng quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do di trú và đi lại của dân. Chính quyền không được đàn áp, trù dập hay hù dọa người dân. Phải thả hết các tù nhân lương tâm, phóng thích tất cả những tù nhân chính trị. Và việc quan trọng nhất, để có thể diệt được tham nhũng tân gốc, một chứng bệnh di căn trong cơ thể đảng, là phải xóa bỏ chế độ độc đảng.

Chúng tôi chắc rằng sau chuyến đi của ông Phan, Việt Nam sẽ thay đổi. Ông Phan đã thấy, và học hỏi rất nhiều điều mà Việt nam cần phải thay đổi để Việt Nam có thể phát triển, cũng như để thực hiện lời hứa của ông dối với những yêu cầu của nhiều chính khách quốc tế đặc biệt về nhân quyền cho người dân Việt Nam. Vậy, quí vị là những chứng nhân của sự sai trái và lỗi thời của chính quyền Hà Nội. Những sai trái ấy đã đưa Việt Nam vào danh sách 10 nước nghèo nhất trên thế giới, đã đưa Việt Nam vào danh sách 3 nước có tệ nạn tham nhũng nhất thế giới, đã làm Việt Nam không thể xuất khẩu những kỹ thuật tiên tiến, mà chỉ có thể xuất khẩu lao động hay xấu hổ hơn nữa là xuất khẩu gái mãi dâm. Những sai trái ấy đã làm cho hầu hết các gia đình Việt Nam bằng mọi cách đưa thân nhân của mình ra nước ngoài để cuộc sống của những người còn ở lại đỡ vất vả hơn. Mọi người đều có lương tâm. Hy vọng quí vị là đội ngũ tiên phong trong việc xóa bỏ chế độ độc đảng ở Việt Nam.

Thân Kính,
Anh Đào

User avatar
khieulong
Posts: 6757
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Sự thật về việc Thượng đế tạo ra Eva Sự thật là người phụ nữ được tạo ra một nửa do thiên thần, một nửa do con quỷ, nhưng Thượng đế lại được coi là tác giả?...

Việc này thì hầu như ai cũng biết, thoạt tiên Thượng đế tạo ra một sản phẩm đầu tiên bằng đất nung có hình dạng người đàn ông. Nhưng chẳng bao lâu sau Người hiểu ra rằng nếu Adam chỉ có một mình thì sẽ buồn lắm, nên Người đưa vào chương trình hoạt động của Người thêm một việc: tạo ra người bạn đời cho Adam.Nghĩ sao làm vậy. Thượng đế định lập một bản đề án thiết kế Eva thật nghiêm chỉnh, nhưng ở Viện thiết kế này giám đốc kêu ca rằng các kế hoạch đều đã quá tải, ở Viện thiết kế kia thì có tới một nửa số nhân viên đang nghỉ ốm và họ đang đàn hát hoặc chơi bài ở các rừng cây trên thiên đường.

Không biết làm thế nào, Thượng đế đành ngoắc ngón tay gọi một thiên thần nhỏ vì lớp mẫu giáo trên thiên đường hết chỗ không xin vào được chẳng có ai trông nom nên đang nhảy nhót gần đó, Người bảo:

- Mi nghịch ngợm lêu lổng trên các đám mây đủ rồi đó, ta có việc sai mi đây. Đêm nay, mi hãy đến chỗ Adam và lúc hắn ngủ, mi hãy rút lấy một chiếc xương sườn của hắn…

- Thưa Ngài, một chiếc xương sườn? – Thiên thần nhỏ ngạc nhiên.

- Sao, hay mi biết một vật liệu khác có thể dùng để tạo ra người bạn đời cho Adam? Mi im lặng à? Thấy chưa! Vậy là mi hãy lén rút của hắn một chiếc xương sườn, và lúc nó đang còn tươi, mi đem ngay đến đưa ta. Hiểu chưa? Chỉ có điều mi đừng có hăng hái quá, rút một chiếc thôi, không hơn, dù sao cũng có phải để đi buôn đâu.

- Xin tuân lệnh! – Thiên thần nhỏ hô lên đáp lại rồi bay đi kiếm Adam và tìm được Adam đúng vào lúc ông đang ngáy khò khò dưới một gốc cây trên thiên đường. Thiên thần nhẹ nhàng cúi xuống ông tổ của chúng ta, nhanh nhẹn gây mê rồi rút lấy một chiếc xương sườn.

- “Mình làm khéo thật”, - thiên thần nhỏ khiêm tốn nghĩ rồi lao ngay đến chỗ Thượng đế. Nhưng bấy giờ bản thân Thượng đế đã kịp thiu thiu ngủ nên thiên thần nhỏ đành ngồi xuống bên ngai vàng chờ Người thức dậy.

Vừa lúc đó tình cờ một con quỷ đi ngang qua. Nó không ngủ được, chắc hẳn lương tâm nó đang bị cắn rứt. Cũng có thể không phải thế, chả biết nữa. Nó dừng lại trước mặt thiên thần nhỏ:

- Cậu lấy thịt ở đâu ra thế?

- Thịt nào? Mày quáng gà à, đây là chiếc xương sườn của Adam đấy.

- Cậu không nói dối chứ?

- Có Trời chứng giám!

- Nhưng có lẽ cậu vẫn nói dối.

- Tao thề cho mày tin nhé?

- Cậu hâm à? Có ai lại đi thề với quỷ! Cậu đưa tôi xem nào.

Thiên thần vốn được dạy dỗ rất nghiêm khắc về lòng tin cậy, liền đưa chiếc xương sườn cho con quỷ, đại diện của sức mạnh đen tối. Con quỷ chộp ngay lấy chiếc xương rồi chạy biến. Thiên thần đuổi theo. Nhưng như ai cũng đều biết, con quỷ có tốc độ xuất phát rất cao, nên thiên thần nhỏ phải vã mồ hôi mới đuổi kịp được nó.

- Trả chiếc xương sườn đây!

- Xương sườn nào? – Con quỷ làm ra vẻ ngạc nhiên. – Giấy biên nhận đâu? Nếu ai cũng đòi xương sườn, thì cả lồng ngực tôi cũng chả đủ!

- Tao không có những thứ giấy tờ quỷ quái ấy - thiên thần như bật khóc. – Tao cả tin lắm…

- Vậy cứ đi mà khóc… Mà này, chiếc xương sườn để làm gì hả?

- Thượng đế định tạo ra một người bạn đời cho Adam.

- Hừm… này, cậu có nghĩ đến chuyện đồng tác giả không?

- Nghĩa là sao?

- Chúng ta sẽ cùng tạo ra người vợ cho Adam.

- Cùng tạo ra? – Thiên thần gãi gãi một bên cánh – Thôi được…

Sự việc là như vậy: Người phụ nữ được tạo ra một nửa do thiên thần, một nửa do con quỷ, nhưng Thượng đế lại được coi là tác giả?

Cho nên trong tính cách người phụ nữ có thể tìm được những nét của cả ba…

Christo Pelitev (Bungari)/Vũ Đình Bình (dịch)

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

CÂU CHUYỆN TRONG NGÀY 19/7/2005 :

ÐỖ SƠN


Kính thưa quý thính giả,
Mấy năm trước có phong trào các anh chị ca sĩ thuộc các cộng đồng Việt tỵ nạn Cộng sản trở về quê hương ca hát. Dạo đó, dư luận đã dậy lên, kẻ bênh người chống, bênh ít mà chống nhiềụ

Nhưng mọi điều, mọi sự, mọi cái hay cái dỡ, cũng nằm ở chính cá nhân của từng nghệ sĩ trình diễn.

Người khôn ngoan như Hoài Linh, về đầu tiên, về nhiều lần, nhưng cứ ca hát kiếm tiền, không phát biểu bất cứ câu nào cho báo chí trong nước khai thác. Kẻ, không dám gọi là ngu hay dại, chỉ nói là kém khôn ngoan, như Hương Lan, thì bô bô cái mồm, bưng bô nhà cầm quyền trong nước, hỗn láo nhục mạ cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản, chẳng hạn như vụ Hương Lan trả lời phỏng vấn của Hoàng Trọng Thụy; khiến bị mọi người khinh ghét.

Cũng có những kẻ tưởng bở, như Elvis Phương, tuyên bố sẽ sắm nhà cửa ở luôn ở bển, cứ như là chắc ăn như bắp.

Ðiều đáng ngạc nhiên là trong thời gian gần đây, chúng ta lại thấy những nghệ sĩ trình diễn ấy lại lục tục kéo trở ra hải ngoại, không kèn không trống, thỉnh thoảng xuất hiện lại trên các sân khấu hải ngoạị

Sao có chuyện “ô rờ lui” như thế?
Tôi được biết rằng, họ vừa lãnh "một quả đểu" rất nặng kí của nhà cầm quyền mà họ đã tỏ tình và khen ngợi cách đây không lâụ

Cái gọi là Làng Nghệ Sĩ với hơn một trăm căn nhà, tuy không đắt giá như nhà trong cái gọi là Làng Việt Kiều, nhưng cũng trên trăm ngàn cho mỗi căn, vừa bị nhà cầm quyền yêu dấu của họ tịch thụ.

Lý do nhà cầm quyền yêu dấu của các anh chị nghệ sĩ trình diễn này đưa ra là trước đây đất xây làng đã bị bọn viên chức cấp dưới cấp giấy phép cho xây cấp ẩu tả, không có lệnh của cấp trên, mà cũng không đúng luật pháp của xã hội chủ nghĩa tạ.

Nghe chính một nghệ sĩ trình diễn đã từng ở lâu trong nước và có nhà trong Làng Nghệ Sĩ kia kể lại, thì vào một ngày không đẹp trời, không nhớ có phải là ngày lễ cô hồn hay không, các nghệ sĩ trình diễn hải ngoại có nhà trong làng được thông báo cho biết lý do vừa kể, rồi thì mỗi anh chị được cho phép gom gấp đồ tế nhuyễn và phải rời làng ta lập tức. Cổng làng được khóa chặt, kể từ này anh chị nào dám lén lút trở vào sẽ bị khép vào tội ... xâm nhập gia cư bất hợp pháp, hoặc nặng hơn sẽ là ... xâm phạm tài sản của xã hội chủ nghĩạ

Một trăm phần trăm các anh chị ấy chỉ kịp thu xếp quần áo, tư trang, cùng tất cả thứ gì có thể xách tay mang theọ. Bàn ghế, ti vi, tủ lạnh, máy nhạc, vv ... đều bỏ lại trong những ngôi nhà nay đã thuộc về tài sản của xã hội chủ nghĩạ

Ðiều đau khổ nhất là các anh chị nghệ sĩ trình diễn đó nay ra đây thì cứ im thinh thít, chẳng dám than phiền nữa lờị
Vì sợ há miệng mắc quai, bởi những lời lố lăng trước đâỵ Vì biết có lên tiếng thì chẳng mấy ai thương hạị Và vì lần tới trở vào sợ bị bị nhà cầm quyền yêu quý thiến cái cần cổ.

Tại sao nhà cầm quyền yêu quý của anh chị em lại hành sử ba trợn như thế?

Có anh khe khẽ trả lời, bố chúng nó, chúng nó làm chuyến tàu vét chót trước khi đổi mới sau chuyến đi Mỹ của Phan văn Khải!

Ủa, sao lại thế chứ? Trước khi anh chị lục tục kéo nhau về mấy năm trước, thì đã có đổi mới rồi kia mà?

Tội nghiệp! Ai lại chịu là đứa ngu bao giờ!
Tội nghiệp! Từng hát câu “quê hương là chum khế ngọt” để ám chỉ đất tỵ nạn hải ngoại là ... chùm khế chua.

Bây giờ nếu hát ngược lại, bản mặt đâu có giống con giáp nào!

ÐỖ SƠN

Trích từ Diễn đàn tự do

User avatar
linhgia
Posts: 1308
Joined: Fri Dec 03, 2004 9:30 am

Post by linhgia »

khieulong wrote:Sự thật về việc Thượng đế tạo ra Eva Sự thật là người phụ nữ được tạo ra một nửa do thiên thần, một nửa do con quỷ, nhưng Thượng đế lại được coi là tác giả?...

...................................................................................................................................................................................................................................................................


- Vậy cứ đi mà khóc… Mà này, chiếc xương sườn để làm gì hả?

- Thượng đế định tạo ra một người bạn đời cho Adam.

- Hừm… này, cậu có nghĩ đến chuyện đồng tác giả không?

- Nghĩa là sao?

- Chúng ta sẽ cùng tạo ra người vợ cho Adam.

- Cùng tạo ra? – Thiên thần gãi gãi một bên cánh – Thôi được…

Sự việc là như vậy: Người phụ nữ được tạo ra một nửa do thiên thần, một nửa do con quỷ, nhưng Thượng đế lại được coi là tác giả?

Cho nên trong tính cách người phụ nữ có thể tìm được những nét của cả ba…

Christo Pelitev (Bungari)/Vũ Đình Bình (dịch)
Khiếp đảm qwa'

Giang già

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Hôm nay thứ hai đi làm sao ể mình quá....

Mời quý vị coi 1 video clip

Monday

Happy đi làm ngày thứ hai

User avatar
khieulong
Posts: 6757
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Truyện không dám viết Ông nhà văn ngồi trước bàn thịt chó đầy ụ mà mặt không tươi. Cô em cùng đi kín đáo bảo phục vụ dọn bát rựa mận ninh nhừ, phòng khi anh ấy răng bất tòng tâm, không nhai được cũng còn tí nước chấm mút. Nhưng nhà văn vẫn tư lự, vậy là biết không phải vì những thứ trần tục như thịt chó.

– Không viết thì nó cứ anh ách trong bụng…

– Anh ăn đi !

– …mà viết ra chắc không thằng nào dám in.

– Miếng này mềm đây này.

– Hóc, hóc thật đấy… Không, anh không nói chuyện thịt. Văn chương, em không hiểu được đâu.

Truyện để đời mà ông nhà văn định viết là về một tình yêu sét đánh. Chàng trai đi rừng, gặp cô gái, gặp mưa, và gặp hang. Không, ông nhà văn thề là không bịa tí nào. Đấy là định mệnh, giống như trên tivi, phim ảnh, bao giờ trai gái yêu nhau cũng có mưa dầm dề, nhất là với những mối tình chân chính và ngang trái. Trở lại chuyện cái hang trú mưa, trai tài gái sắc sưởi ấm cho nhau triệt để, đến lúc tạnh mưa thì cô gái phải đi gấp. Cô đi rồi chàng trai mới phát hiện ra một cái túi đầy hàng lậu quý giá. Rồi chàng lại phát hiện thêm mình chẳng biết gì về cô gái cả, tên, tuổi, địa chỉ, hoàn toàn không. Phát hiện sau cùng choáng váng nhất, là chàng thấy mình phải lòng cô gái vô danh có bọc hàng lậu ấy. Suốt mười lăm năm, ngày nào chàng cũng đến cái hang để chờ cô quay lại. Chàng sợ cô không tin chàng, sợ cô nghĩ chàng đã lợi dụng thân xác cô để chiếm đoạt bọc hàng lậu, hay chàng sẽ bắt cô vì tội buôn lậu… đằng nào thì kết thúc cũng éo le.

– Tưởng gì. Anh ăn đi. Chuyện yêu đương bây giờ in đầy, cả chửa hoang cũng có.

– Nhưng mà đây nó khác. Nhân vật của anh là lính. Lính, em hiểu chưa ?

– Lính thì sao ?

– Lính ngủ với gái buôn lậu. Em hiểu không ? Vấn đề là ở chỗ ấy. Ai dám in, nào !

– Ừm. Rắc rối nhỉ… Hay là anh chữa đi, cho làm dân thôi. Dân thường thì ngủ với nhau không vấn đề gì đâu.

– Em chẳng hiểu gì cả. Phải là lính mới hay. Phẩm chất. Trong sáng. Đấu tranh quyết liệt giữa tình yêu và trách nhiệm. Ý nghĩa ở đấy, chứ dân thường thì còn gì là tư tưởng nữa, hở giời !

– Ừ thì lính. Nhưng đừng để ngủ, chỉ cầm tay thôi vậy. Cầm tay thì vẫn còn trong sáng chứ ?

– Em có hiểu gì về lính không hả ? Lính tráng vào hang với gái mà đụt thế à ? Phải thế nào mới làm gái buôn quên cả bọc hàng lậu chứ ! Trời ơi, nó khỏe khoắn, hùng tráng, hết mình ! Chứ lại chịu cầm tay suông à ! Hừ !

– Khổ thân cái cậu lính nhà anh. Đầu tiên thì khăng khăng lính không được ngủ, rồi lại phải ngủ mới đúng là lính. Thế cuối cùng phải làm sao ?

Ông nhà văn thở dài. Đĩa thịt chó cuối cùng cũng hết.

TƯỜNG ANH

Nguyễn_Sydney
Posts: 2581
Joined: Mon Dec 06, 2004 5:03 am
Been thanked: 1 time

Post by Nguyễn_Sydney »

Lại chuyện Phạm Duy

Ngày 25 tháng 7 vừa qua . Phạm Duy đã được gặpThứ trưởng Ngoại giao kiêm Chủ tịch Uỷ ban Người Việt Hải ngoại Nguyễn phú Bình để Chính thức được công nhận trở về Việt Nam Sinh sống cùng con cái và sinh hoạt ca nhạc .
Trong buổi gặp gỡ này Nguyễn phú Bình nhai lại bài ca con cá sống vì nước như sau : Đảng và Nhà nước Việt nam luôn coi bà con người Việt ở nước ngoài là một bộ phận không thể tách rời của Cộng đồng Dân tộc , sự trở về của Phạm Duy là góp thêm một nhịp cầu nối liền quê hương với Người Việt xa xứ , nhất là Cộng đồng Ngưởi Việt ở Mỹ .
Để đáp lại ơn mưa móc của Đảng,Phạm Duy đã nói "Nếu tôi không về nước mà tôi cứ sống như 30 năm nay ở nước ngoài thì tôi không phải là Phạm Duy .

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Mãnh Long Quá Giang
Monday, July 18, 2005


Luận Cổ Suy Kim


“Quá giang” là sang sông, nhưng ta còn hiểu nôm na là mượn đường….

Khi nào Trung Quốc sẽ quá giang Việt Nam đây?

Năm 1997, gần 10 năm trước, có hai nhà báo đã dựng lên một truyện chính trị giả tưởng làm lạnh mình… người Hà Nội. Đó là cuốn “Dragon Strike” – dịch nôm na là đòn rồng đánh, hay “Võ Tầu”.

Hai nhà báo ấy không phải là nhà báo mình. Đó là Humphrey Hawksley, Trưởng phòng BBC tại Bắc Kinh, và Simon Holberton, Trưởng phòng của tờ báo khét tiếng Financial Times tại Hong Kong. Nghĩa là họ thuộc trình độ cao và có tay nghề. Nhưng truyện chính trị giả tưởng ấy là gì?

Hãy mở ra trang đầu tiên của chương một:

Mờ sáng ngày Chủ Nhật 18 tháng Hai năm 2005, lãnh đạo Bắc Kinh lên tiếng.

Lập tức, 12 chiến đấu cơ Sukhoi, loại Su-27 Flanker, đã hộ tống 20 oanh tạc cơ A-7, biến thể Trung Hoa của loại Su-24 của Nga, cùng cất cánh từ Trung Quốc để tấn công vịnh Cam Ranh. Ngay sau đó, Đà Nẵng bị oanh tạc cùng một số công sự phòng thủ ngoài quần đảo Trường Sa. Không Quân Việt Nam Cộng Sản chống đỡ không nổi, chỉ còn kịp đem một số phi cơ qua cất giấu bên Lào. Các dàn khoan dầu của quốc tế ngoài Hoàng Sa và Trường Sa cũng bị uy hiếp.

Tòa Bạch Cung được báo động… Con rồng Trung Quốc đã cựa mình.

Phi Luật Tân đưa hải quân ra nghinh chiến, lập tức bị tiêu diệt và chính quyền Manila tuyên bố “không còn yêu sách gì tại Trường Sa”. Các nước Đông Nam Á khác cũng treo miễn chiến bài, như màu cờ trắng. Hà Nội ngơ ngác nhìn quanh… và sau cùng đầu hàng. Câu chuyện giả tưởng ấy khởi sự như vậy, dẫn đến một trận đối đầu kịch liệt giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, trong khi Nhật Bản tuyên bố tự trang bị võ khí nguyên tử ngay trong những tuần tới.

Hai tác giả trên viết truyện giả tưởng. Nhưng họ không là nhà văn mà là nhà quan sát tích cực và am hiểu tình hình kinh tế toàn cầu. Họ mô tả là toàn bộ cuộc chiến được Trung Quốc chuẩn bị rất kỹ vì đã lặng lẽ đầu tư trước vào một số tổ hợp dầu hỏa. Khi khủng hoảng bùng nổ ngoài Đông Hải và đường chuyển vận bị tắc nghẽn tại Đông Nam Á vì chiến cuộc, cổ phiếu dầu hỏa lên như diều. Bắc Kinh thu lợi hai tỷ đô la trong mấy tuần, đủ để trang trải chiến phí và còn dư để đóng một hàng không mẫu hạm!

Và trong cuộc thử lửa giữa Hoa Kỳ với Bắc Kinh, hai tầu ngầm Trung Quốc lọt lưới kiểm soát để tiến sát tới California, với hỏa tiễn nguyên tử nhắm vào các thành phố lớn của miền Tây. Cuối cùng, Tổng Thống Hoa Kỳ liếm mép tuyên bố: “Á châu của người Á”.

Hoa Kỳ vừa nhượng bộ là Trung Quốc xua quân qua Đài Loan. Đấy mới chỉ là điểm, Việt Nam mới là diện. Nhưng lúc ấy cũng đã tan tành manh giáp.

Hai tác giả cuốn sách trình bày rất rõ những tình tiết sống động –như một bài tường thuật về tình hình chiến sựï– kể lại từng giờ phút của cuộc khủng hoảng cho đến lập trường của các nước liên hệ. Vì sao nước Đức chẳng hạn không phản đối việc Bắc Kinh tấn công Việt Nam? Nội các Đức quyết định là cần bảo vệ các cơ sở đầu tư tại Hoa Lục hơn là bênh vực Hà Nội.

Và ly kỳ nhất, hai người viết truyện giả tưởng mà dựa trên sự thật. Ngần ấy câu phát biểu của lãnh đạo Bắc Kinh hay Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Đức hay các nước Đông Á, đều dựa trên các văn kiện có thật và chính thức của mấy xứ này -như diễn văn của Tổng thống hay Thủ tướng, như nghị quyết của Quốc hội, v.v…- Họ đưa tất cả vào phần phụ lục, như trong một tài liệu biên khảo.

Các tác giả muốn chứng minh rằng nếu các nước tiếp tục chủ trương ngoại giao cố hữu -như trong các năm 1992-1995- thì mười năm sau đó, Trung Quốc sẽ là bá chủ Á châu và biểu dương tư thế bằng cách đánh phủ đầu một xứ hung hăng đằng mồm mà hoàn toàn suy nhược. Là Việt Nam. Mượn đường Việt Nam để uy hiếp thế giới, sau cùng là thôn tính Đài Loan!

Sau khi xuất bản tại Anh, cuốn sách ấy ít được dư luận Mỹ chú ý.

Năm 1997 đó, Bill Clinton còn bận liếm mép ve vãn một nàng tập sự và chẳng có chủ trương đối sách gì rõ rệt với Trung Quốc trong khi Tổng Trưởng Quốc Phòng Trung Quốc Trì Hạo Điền thì khẳng định là chiến tranh với Hoa Kỳ là tất yếu. Nội dung cuốn sách có ghi lại ngần ấy chi tiết về chánh sách ngoại giao nhu nhược bất nhất của Mỹ khiến Bắc Kinh dám chơi bạo.

Nhưng, dù gì thì cũng chỉ là truyện. Hai năm sau, cuốn sách mới có một ấn bản tại Mỹ, rồi năm 2005 đã hết phân nửa mà Việt Nam chưa bị đòn rồng như hai tác giả đã thêu dệt... Thành ra, mua vui cũng được một vài trống canh.

Bây giờ tình hình đã khác rồi. Người lính già tự nhủ như vậy….


Chưa chắc.

Hãy ra khỏi truyện giả tưởng mà đi vào thời sự….


Cuối năm 2004, cách đây mới sáu tháng, Tổng Trưởng Quốc Phòng Liên bang Nga Sergei Ivanov trình bày lên Tổng thống Vladimir Putin kế hoạch thao diễn quân sự hỗn hợp với Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc (PRC). Khác với các cuộc thao diễn và tập trận trước đây, lần này, Liên bang Nga sẽ… (nói theo lối Hà Nội) “đưa vào sử dụng” các oanh tạc cơ chiến lược. Mục tiêu chính thức của cuộc tập trận có quy mô lớn nhất trong lịch sử hai nước là “diệt trừ khủng bố quốc tế”. Giới chức Ngũ Giác Đài thì đọc ra chuyện khác: nhắm vào Hoa Kỳ. Vì võ khí nguyên tử chiến thuật đã được bắn giả vào bộ chỉ huy quân đội Mỹ tại Nam Hàn và Nhật Bản, trước khi có một cuộc đổ bộ vào Đài Loan.

Hai nước đã thỏa thuận sẽ tiến hành cuộc thao diễn này vào hạ tuần năm 2005. Nghĩa là trong những tháng sắp tới.

Khác với hai nhà báo –dù sao cũng là có trình độ hiểu biết rất cao– giới chức về an ninh và chiến lược không viết truyện giả tưởng nhưng phải suy nghĩ đến mọi tình huống tệ nhất. Và sau khi Hoa Kỳ bị bận chân vì vụ khủng bố, tình huống tệ nhất đang xảy ra, không tại Trung Đông mà tại Đông Á. Vì vậy, trong khi báo chí Mỹ láp nháp nói chuyện Iraq hay nạn ngược đãi tù binh tại căn cứ Guantanamo, Ngũ Giác Đài đã rọi đèn qua Trung Quốc và chuẩn bị ứng phó với một màn rồng đánh trong thời gian tới.

Chuẩn bị không chưa đủ, Hoa Kỳ bắt đầu leo thang áp lực.

Tổng Trưởng Quốc Phòng Donald Rumsfeld đã nhân hội nghị của tổ chức IISS tại Singapore nêu thẳng câu hỏi. Rằng vì sao mà dù chẳng bị một quốc gia nào đe dọa, Trung Quốc đã tăng cường võ trang, với ngân sách quốc phòng cực lớn mà vẫn còn thấp hơn thực tế? Vì sao, Bắc Kinh bố trí võ khí chiến lược và dàn quân ra khắp nơi? Ông Rumsfeld không phải loại ưa chọi gà và nói nhảm cho sướng cửa khẩu. Ông ta nói là có suy nghĩ và có “cơ sở”.

Hàng năm, Trung Quốc thực tế đầu tư ít nhất là 60 tỷ đô la cho ngân sách quốc phòng, bằng sức sản xuất của cả nước Việt Nam trong một năm rưỡi. Ngoài ra, nhiều cơ sở dân sự hoặc cả doanh nghiệp nhà nước cũng đang thực hiện các công trình quốc phòng mà chẳng ghi vào ngân sách.

Từ sau vụ tàn sát biểu tình tại Quảng trường Thiên An Môn năm 1989, lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc đã có ý hướng khác. Dùng phương pháp kinh tế tư bản để trở thành cường quốc bá chủ Á châu và từ nay đến đó phải gây tối đa khó khăn cho Hoa Kỳ ở mọi nơi, như bán võ khí, mua chuộc các nước bằng hợp đồng đầu tư. Cùng với bọn khủng bố, các đấng con trời đang gom củi để thổi lên nhiều đám cháy cho Hoa Kỳ đi chữa lửa mệt nghỉ. Trong khi Bắc Kinh đang bành trướng thật và ngồi vào miệng Hà Nội mà Bộ Chính trị không dám nói gì.

Nhưng, có khác với truyện rồng đánh của hai nhà báo người Anh, lần này, Hoa Kỳ đã có lãnh đạo khác hơn là Bill Clinton.

Ngay từ khi nhậm chức, năm 2001, Tổng Thống George W. Bush đã nghĩ đến Trung Quốc như mối lo tâm phúc. Nhưng chín tháng sau, nước Mỹ bị khủng bố tấn công khiến Hoa Kỳ mất ba năm ứng phó. Bây giờ, dù báo chí cận thị của Mỹ chỉ soi mói chuyện Iraq, chính quyền Bush trong nhiệm kỳ hai đã trở lại ưu tiên của nghị trình cố hữu. Đó là an ninh Đông Á trước sự vươn dậy của con rồng đỏ.

Điều ấy mới làm Hà Nội lúng túng.

Trong nội bộ lãnh đạo Cộng sản, nhất là trong quân đội, nhiều người chưa quên đòn rồng đánh của Đặng Tiểu Bình năm 1979. Năm đó, họ Đặng đang công du Hoa Kỳ mà đã báo trước là sẽ cho Hà Nội một bài học. Lần này, bài học sẽ còn khốc liệt hơn nhiều vì kể từ năm ấy, Trung Quốc đã tăng vọt về kinh tế, trong khi Việt Nam vẫn chỉ là vặt mũi bỏ mồm, và lãnh đạo thì vặt dân bỏ túi. Khốn nỗi, trong khi nhiều người e ngại đòn rồng đánh thì một số không nhỏ đảng viên cấp lãnh đạo, trong Bộ Chính Trị và Ban Bí Thư, thì lại coi Bắc Kinh là điểm tựa ngàn năm. Cái cảnh ngộ “biết rót về đâu” –ngả theo phương nào– hiện đang bao trùm lên cuộc tranh luận nội bộ để chuẩn bị Đại hội đảng năm tới.

Vì vậy, sau khi thăm viếng Hoa Kỳ về, Phan Văn Khải có thể sẽ bị một số đồng chí hỏi tội:

“Chuyện WTO chưa thấy ngã ngũ mà vì sao lại gặp Rumsfeld tại Lầu Năm Góc? Mỹ có ý đồ gì vậy? Đồng chí có hứa hẹn gì khác với những điều Bộ Chính trị đã nhất trí hay không?” Những đồng chí ấy chỉ nói lên cái nỗi bức xúc của Bắc Kinh.

Người cộng sản “biết điều” là những người đã nằm thẳng cẳng vì khủng hoảng, hoặc đã về hưu. Khốn thay, khi họ biết điều vì một đòn rồng đánh khác thì lúc ấy, mãnh long đã quá giang. Và cái đảng tồi bại này đã quá cố ở Hà Nội, trong sự lầm than oan uổng của người dân Việt.

Truyện còn dài, và dài hơn một chuyến đi vất vả của Phan Văn Khải.

Lính Già Biên Phòng
NguoiViet.com

Post Reply